Đã 12 năm kể từ khi Herve Renard, khi đó còn dẫn dắt ĐTQG Zambia, khoác lên mình chiếc áo này trong trận mở màn giải vô địch Châu Phi (CAN) năm ấy.
Thực ra ông đã chuyển ngay sang màu áo xanh lam trong trận đấu thứ hai gặp Cameroon, nhưng trận đó thì họ đã thua. Thế là Renard trở lại với màu trắng.
Chiếc áo “phép thuật”
Điều quan trọng là ông đã gắn bó với nó đến tận ngày nay. Và với chiếc chiến bào này, ông đã vô địch CAN cùng Zambia năm 2012, cùng Bờ Biển Ngà năm 2015 cũng như dẫn dắt ĐTQG Ma-rốc và giờ là Saudi Arabia lọt vào VCK bong da.
Điều tương tự xảy ra hồi đầu tuần, nhưng theo cách kinh thiên động địa. Ở trận mở màn của bảng C - bong da 2022, Những chú đại bàng (biệt danh của Saudi Arabia) đã tung cánh và chọc thủng bầu trời xanh (La Albiceleste - biệt danh của Argentina).
Chả trách sao mà khi trò chuyện cùng tờ The Athletic trước giải, Renard một mực tin tưởng chiếc áo này sẽ tiếp tục mang lại may mắn cho ông.
“Tôi đang mặc chiếc áo sơ mi trắng vì đây là chiếc áo chiến thắng. Phải, như rất nhiều người trong thế giới bóng đá này, tôi hơi mê tín một chút. Thế nên dù ai nói ngả nói nghiêng về chuyện áo sống, tôi cũng không thay đổi. Tôi sẽ mặc chiếc áo này cho đến hết sự nghiệp dù cho không thắng thêm một trận nào nữa. Song tất nhiên rồi, tôi muốn giành thêm một điều đặc biệt nào đó”, Renard bộc bạch.
Với chiếc áo sơ mi ấy, Renard tạo ấn tượng về một HLV có ý thức về hình ảnh hơn một số đồng nghiệp khác, như Jurgen Klopp chẳng hạn - người không đặt nặng về ngoại hình và thường hài lòng với chiếc mũ lưỡi trai và bộ đồ thể dục. Nhưng điều đáng nói là Renard không hề muốn chưng diện. Ngoài lý do mê tín như đã nói, ông còn khẳng định: “Mặc như thế này tôi mới lại thấy thoải mải nhất”.
Thực ra thì ông đã thấy thoải mái với hầu hết chặng đường sự nghiệp của mình. Nhiều người phải chật vật khi đối mặt áp lực khổng lồ của một HLV ĐTQG, để rồi cuối cùng trở về với cấp CLB. Nhưng với Renard, 6/9 lần cầm quân của ông đều là dẫn dắt các đội tuyển (trong đó có hai giai đoạn cầm ĐT Zambia).
Chúng ta sẽ đến với những công việc đó - đặc biệt là lần dẫn dắt Saudi Arabia này, hay hành trình vô địch CAN đầy vinh quang và cảm xúc cùng Zambia - ở phần sau của bài viết. Nhưng trước đó, hãy cùng lội về quá khứ xa hơn để tìm hiểu về những động lực khởi đầu.
Từng dọn vệ sinh để mưu sinh
Như nhiều HLV thành công khác, Renard tự chê cười tài năng của mình ngày còn tự lăn lộn quần đùi áo số. Ông từng chơi 7 năm cho Cannes, thậm chí sát cánh với một Zinedine Zidane trẻ tuổi (“nhưng đã là một cầu thủ xuất chúng” - lời Renard) song lại tạo ra rất ít tiếng vang ở cấp độ hàng đầu. Thế là Renard phải chấp nhận chuyển xuống giải hạng 3 để chơi bóng theo kiểu bán thời gian.
Để trang trải cuộc sống, ông thậm chí từng điều hành một công ty chuyên về dịch vụ vệ sinh tại Cannes. “Dọn dẹp nhà cửa của mọi người; căn hộ cho thuê, giặt thảm, lau cửa sổ, đổ rác… Đó là những dịch vụ chúng tôi cung cấp.
Tôi thì dậy từ 2h30 sáng để dọn dẹp, làm việc đến trưa, ngủ một chút rồi bắt đầu ra sân tập luyện vào buổi chiều. Tôi về nhà, đi ngủ lúc 11 giờ trước khi lại dậy vào 2h30 sáng. Đó là một công việc và một thời gian biểu khó khăn, nhưng cũng là như nhiều người lao động khác", Renard kể.
Thế nhưng, trong khi vẫn làm việc toàn thời gian và đá bóng part-time, ở đâu đó trong lịch trình này, Renard vẫn cố gắng học để có thể trở thành HLV. Và một cơ hội may mắn đã đến: Claude Le Roy, một chiến lược gia người Pháp từng làm việc ở nhiều nơi trên thế giới, đang tìm kiếm một trợ lý đồng hành ở CLB Shanghai Cosco. Một người bạn chung giữa họ, đã đề xuất Renard cho ông. Vậy là hai người họ gặp gỡ, cảm thấy hợp cạ và bất ngờ cùng nhau sang Trung Quốc.
Sau đó thì họ đến Cambridge United, trong thời điểm rất ít HLV nước ngoài làm việc ở nước Anh, ngay cả ở các ông lớn của Premier League.
“Khi ấy, đội còn 8 trận nữa trước khi mùa giải kết thúc nhưng lại đang ngụp lặn ở khu cầm đèn đỏ. Nhưng HLV trưởng lại có việc về Pháp, nên chính tôi đã điều hành các buổi tập”, Renard kể tiếp.
“Tôi nhớ trận đầu tiên trên sân nhà trước Cheltenham Town. Sân vận động rất nhỏ, nhưng bầu không khí ở đó thật tuyệt vời, đặc biệt là các CĐV ngồi ngay sau cabin của chúng tôi. Để rồi chúng tôi đã dẫn trước chỉ sau 10 phút! Một khởi đầu tuyệt hảo. Mùa giải đó, đôi khi HLV trưởng có mặt, đôi khi không, nhưng chúng tôi vẫn làm tốt để cán đích an toàn ở vị trí thứ 13”.
Cuộc gọi từ Sir Alex
Cuối mùa giải ấy, Le Roy rời đi vì không thể thu xếp công việc cá nhân và rồi Renard chính thức tiếp quản. “Tôi cho John Ruddy trấn giữ khung thành khi cậu ấy mới 17 tuổi, để rồi ngay sau đó, Sir Alex Ferguson gọi cho tôi để hỏi về John. Tôi đã rất tự hào, vì một HLV nhỏ chỉ ở League Two mà lại được Sir Alex gọi điện để hỏi về công việc” - Renard tiết lộ.